Ngày xửa ngày xưa, cây cối, thú vật, núi non đều biết bay cả . Núi bay đi chơi khắp nơi, bay từ phía mặt trời mọc sang phía mặt trời lặn. Một buổi sáng, có một bà cụ dậy sớm vo gạo nấu cơm. Bà đánh mạnh tay vào cạp rá đánh "bộp". Con gà trống đang ngủ ở bờ rào, giật mình choàng dậy, vỗ cánh vươn cổ gáy : Ó ò o o ! Một con gà gáy, hai con gà gáy, ba con gà gáy, rồi tất cả đàn gà trong bản đua nhau gáy : Ó ò ooo Ó ò ooo.... Giữa lúc ấy có một qủa núi bay qua. Núi nghe tiếng gà gáy, vui tai qúa, đỗ ngay lại Một ngọn núi đứng nghe, hai ngọn núi đứng nghe, ba ngọn núi đứng nghe, rồi tất cả những ngọn núi bay qua đều đỗ lại đứng nghe. Ngọn núi nào cũng mê tiếng gà gáy Đứng sát lại với nhau mà nghe, thành một dãy dài, rồi dính liền với nhau không bay được nữa. Từ đó , miền xuôi chỉ còn một ít ngọn núi thưa thớt. Và ở miền ngược thì núi từng dãy, từng dãy dài.