Tranh mầm non : Sự tích cây vú sữa - Truyện : Một bó hoa tươi thắm.



SỰ TÍCH CÂY VÚ SỮA.




Ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậu la cà khắp nơi, mẹ cậu ở nhà không biết cậu ở đâu nên buồn lắm. Ngày ngày mẹ ngồi trên bậc cửa ngóng cậu về. Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Ví quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu gục xuống...



Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ.
-“Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bênh mình, về với
mẹ thôi”.


Cậu liền tìm đường về nhà. Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đi- đâu rồi, con đói quá ! – Cậu bé gục xuống, rồi ôm một cây xanh trong vườn mà khóc.


Kỳ lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé.



Cậu bé cắn một miếng thật to. Chát quá
Quả thứ hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả. Cứng quá.
Quả thứ ba rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ.
Cậu bé ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm ngon như sữa mẹ.
Cây rung rinh cành lá, thì thào :
“Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ”.
Cậu oà lên khóc. Mẹ đã không còn nữa. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ. Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây, Cây xòa cành ôm cậu, rung rinh cành lá như tay mẹ âu yếm vỗ về.
Cậu kể cho mọi người nghe chuyện về người mẹ và nỗi ân hận của mình…
Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa.



MỘT BÓ  HOA TƯƠI THẮM



 

Bà ngoại của Voi Con bị bệnh phải vào bệnh viện nằm. Voi Con vào viện thăm bà. Trên đường, Voi Con thấy một bác Dê vác trên vai một bao gạo lạch bạch đi từng buớc một. Voi Con tới gần, nói với bác: “ Bác Dê ơi! để cháu giúp bác”. Voi Con để bác Dê buộc túi gạo vào cái Mũi Dài của mình và rảo buớc đi, đưa bao gạo đến tận nhà bác Dê.


Khi Voi Con đi qua một vườn hoa, nhìn thấy Chó Vàng con định tưới hoa, chó chạy đến bên giếng để múc nước, do sơ suất nên gầu rơi xuống giếng. Chó Con ngẩn ngơ nhìn xuống giếng và chưa nghĩ ra cách gì để lấy gầu lên. Voi Con đi vào vườn hoa và nói với Chó Vàng con rằng: “ Không việc gì, để tớ giúp cậu vớt gầu lên, lại còn múc đầy một gầu nước”.


Chó Vàng con bảo Voi Con “Xin từ từ rồi hãy đi” và chạy đi hái một bó hoa tặng Voi Con và nói rằng : “ Xin cám ơn chị Voi Con, em xin tặng chị bó hoa tươi thắm này”.



Voi Con mang bó hoa tươi đến viện, trông thấy bà ngoại vội kêu lên: “Bà ơi! Bà xem này, cháu mang đến cho bà cái gì đây!”. Voi Con dâng bó hoa lên trước mặt bà nói: “ Cháu tặng bà!”. Mắt bà ngoại sáng lên “ Ồ! Hoa đẹp quá! Hoa đẹp quá!”.Bà tự nhiên thấy hết cả bệnh”

Nhận xét

  1. Cám ơn thầy nhiều lắm, tranh thầy vẽ thật sống động, bọn trẻ lớp em rất thích xem tranh, chúc thầy luôn có nhiều sức khỏe để cống hiến cho mỹ thuật mầm non.

    Trả lờiXóa
  2. có những bài thơ mà em tìm mãi không được tranh minh họa, rồi e chợt tìm thấy trang wed này. Cám ơn thầy nhé! chúc thầy 20/11 vui vẻ, khỏe mạnh, và càng ngày càng có nhiều tác phẩm đẹp

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện : Thỏ con không vâng lời. Thơ : Soi gương.

Truyện Cây khế ( Ăn khế trả vàng )