Tranh mầm non : CĐ : Thực vật 2/2014
Thơ về thực vật
NGUYỄN LÃM THẮNG
TRẦU VÀ HỒ TIÊU
Hai chị em sinh đôi
Nên giống nhau nhiều lắm!
Nhưng mỗi bạn một nơi
Không chung ngôi nhà ấm
Trầu cho lá xanh tươi
Nhẹ nhàng tay bà hái
Là bạn của cau, vôi
Cho môi bà thắm mãi.
Hồ tiêu cho hạt cay
Phơi khô xay thành bột
Ðể mẹ ướp thức ăn
Cá canh thêm nồng ngọt
Hai bạn đều có ích
Tuy không sống chung nhà
Ai cũng đều tự lập
Lớn lên và vươn xa.
HOA MƯỜI GIỜ
Một góc sân nho nhỏ
Bé trồng một vườn hoa
Mười giờ hoa lại nở
Thắm tươi góc sân nhà
Tung tăng đàn bướm trắng
Hồn nhiên bay la đà
Hoa mỉm cười tươi tắn
Mời bạn ghé thăm nhà
Hoa nghiêng mình rất khẽ
Những mắt sương long lanh
Cuộc chuyện trò vui vẻ
Đàn bướm lượn vòng quanh
Vì hoa yêu bè bạn
Nên không cho bướm về
Sáng nay bé bận học
Hoa tiếp bạn... giỏi ghê!
HOA GẠO
Một màu rực rỡ
Nhuộm đỏ tháng ba
Mùa hoa gạo nở
Rụng đầy lối qua
Ai làm ra gạo
Không phải lúa đâu
Nắng làng quê đấy
Ẩn mình bấy lâu
Nắng vào lòng đất
Rồi lên thân cây
Đợi ngày mở mắt
Nở ra cánh dày
Cũng như bé đấy
Chăm chỉ không thôi
Mùa thi nở rộ
Những hoa điểm mười.
HOA GIẤY
Ai bảo là giấy
Nắng không bạc màu
Ai bảo là giấy
Mưa không ướt nhàu
Cành vươn mảnh khảnh
Giữa trưa oi nồng
Hoa khoe từng cánh
Trắng trắng hồng hồng
Mỏng như là giấy
Mưa nắng nào phai
Tên nghe rất mỏng
Nhưng mà dẻo dai.
GIÀN MƯỚP CỦA ÔNG
Ông trồng bên cạnh bờ ao
Một giàn mướp, lạ... trái nào cũng to
Lá xanh biếc, hoa vàng mơ
Để lũ ong phải ngẩn ngơ thế nào!...
Vô tình hoa rụng xuống ao
Giật mình đàn cá núp vào lùm rong
Bắc thang hái quả giúp ông
Cho bà đi bán, chợ đông lắm rồi.
HOA CÁT
Trưa hè cát bỏng
Nắng đốt cháy mùa
Có một loại hoa
Hồn nhiên vẫn nở
Một màu rực rỡ
Giữa cát trắng phau
Nắng đổ trên đầu
Gió tung bụi cát
Là hồn của đất
Lặng thầm hoa phô
Xương rồng gai góc
Gan lì lắm cơ!
Là hồn của cát
Chỉ bám cát thôi
Cát tuy cằn cỗi
Hoa vẫn rạng ngời.
CÂY GÒN
Cây gòn già lắm rồi
Chắc là hơn tuổi ngoại
Cành lá vươn khắp trời
Da sẹo sần đến tội!
Bao tháng năm, mưa nắng
Gòn vẫn đứng canh làng
Có những đêm khuya vắng
Gòn thầm thì với trăng
Mùa quả khô tách vỏ
Trên cành bao “gấu” bông
Cứ đung đưa trước gió
Hạt bay vào mênh mông
Rồi gòn thay áo biếc
Vẫn xanh theo tuổi làng...
Ngày sau chuyện cổ tích
Sẽ kể tên cây gòn...
CÂY XOAN ( CÂY SẦU ĐÔNG)
Không thèm mặc áo cũ
Cởi nốt từ đêm mưa
Cây xoan trơ trụi lá
Có lạnh đâu bao giờ?
Đông qua, thế mới biết
Cây chịu đựng thật tài
Ấp ủ bao lộc biếc
Và nhiều hoa trong cây
Rồi mùa xuân nắng ấm
Cây mặc chiếc áo xanh
Đan từng chùm hoa tím
Rắc hương thơm xa gần.
BÚP MĂNG
Trưa hè oi bức quá
Mẹ tre cũng nhọc nhằn
Đỏ hoe từng mắt lá
Huống hồ chi là măng
Bác gió đi từ sáng
Mong lấy hương núi rừng
Bởi vì trời quá nắng
Nên gió trọ triền nương
Không có làn gió mát
Măng không ngủ được nào
Dù mẹ tre tha thiết
Dỗ dành bài ca dao
Măng non bèn cởi áo
Phơi lưng giữa trưa hè
Nép mình bên chân mẹ
Mơ một ngày thành tre...
BỐN MÙA HOA
Xuân đến mai vàng nở
Hè lại phượng khoe hồng
Thu sang cúc vàng rộ
Ðiên điển rợp ngày đông.
Nhận xét
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét.