Tranh minh họa : Thơ ĐÔI DÉP, THƯƠNG ÔNG.CHƠI BÁN HÀNG.
ĐÔI DÉP
Hai chiếc dép là đôi bạn chơi với nhau từ rất thân. Không biết chúng chơi chung từ bao giờ,
chỉ biết từ rất lâu, lâu lắm rồi.
Bạn Dép Phải ơi, bạn có thấy là chúng ta đẹp đôi lắm không?
-Ừ, mình có đôi có cặp lại sạch như thế này mà không đẹp sao được
“Không hiểu sao cậu chủ của chúng ta cứ lộn tôi với bạn hoài. Cứ mỗi lần mang dép vào thì y như rằng tôi phải chịu cảnh đau đớn vì cái ngón chân của cậu chủ đâm vào tôi hoài
Còn tôi, tôi phải chịu sự ở bẩn của cậu chủ nữa chứ. Mỗi khi đi chơi về, cậu chủ không chịu rửa chân, cứ thế mà mang tôi vào. Ôi! Thật đáng sợ làm sao!
“Vì vậy, tôi với bạn thật không may khi gặp cậu chủ như thế này!”
-Phải chi cậu chủ của chúng ta chịu khó giữ vệ sinh cho đôi chân sạch sẽ thì chúng ta cũng được
sạch lây thôi
-Ừ, và còn phải biết nhìn xem tôi và cậu, ai mới đúng là ở bên nào thì hay biết mấy bạn nhỉ
THƯƠNG ÔNG
Ông bị đau chân
Nó sưng nó tấy
Đi phải chống gậy
Khập khiễng khập khà
Bước lên thềm nhà
Nhấc chân khó quá
Thấy ông nhăn nhó
Việt chơi ngoài sân
Lon ton lại gần
Âu yếm nhanh nhảu
"Ông vịn vai cháu
Cháu đỡ ông lên"
Ông bước lên thềm
Trong lòng vui sướng
Quẳng gậy cúi xuống
Quên cả đớn đau
Ôm cháu xoa đầu
"Hoan hô thằng bé
Bé thế mà khoẻ
Vì nó thương ông"
CHƠI BÁN HÀNG
Bé Hương và bé Thảo
Rủ nhau chơi bán hàng
Hương có củ khoai lang
Nào Thảo mua đi nhé
Thảo cười như nắc nẻ
Nhặt một chiếc lá rơi
Tớ trả đủ tiền rồi
Được mang về nhà chứ ?
Rồi Thảo bẻ hai nửa
Mời người bán ăn chung
Vị bùi khoai đất bãi
Thơm ngọt ngào chiều đông
Nguyễn Văn Thắng
Nhận xét
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét.