BÁC TRÊ ĐỰC TẬN TỤY - Trần Đức Tiến
Tháng tư biển ấm, loài cá vào mùa sinh nở. Một sáng mai thức dậy, cư dân vịnh Đá Chìm không nhìn thấy bác trê biển đực đâu nữa.
Mãi mới phát hiện bác nằm bẹp trong hốc đá sâu dưới đáy biển, đôi mắt khép hờ mệt mỏi, miệng sưng tướng lên.
- Bác đau răng à? Hay bác ốm?
- Hay có đứa nào đánh bác?
- Bác muốn ăn gì chúng tôi kiếm cho?
Bọn cá trích, cá hồng, cá đối, cá lòng tong... xúm lại ái ngại hỏi thăm tỏ vẻ muốn giúp đỡ, nhưng bác trê đực một mực im lặng, khẽ ngúc ngắc đầu. Chỉ có ả thờn bơn là tìm cách đặt điều, bởi quen tính nói xấu sau lưng người khác nên miệng cô ả mới lệch hẳn sang một bên.
- Dào ôi, ốm đau gì. Chắc hôm qua vớ được món ngon, chén cả một mình mới sinh ra thế.
Chuyện đến tai, bác trê đực không buồn để tâm. Thời gian trôi đi, bác cứ quanh quẩn ra vào hốc đá, hầu như chẳng kiếm được gì ăn nên gầy rộc, riêng miệng vẫn sưng to. Bác đi lại có vẻ lờ đờ mệt mỏi lắm.
Cho đến một hôm, lũ cá vịnh Đá Chìm bỗng được chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Bác trê bơi ra xa hốc đá đến chỗ nước quang, há to miệng, đàn trê con từ đó túa ra. Lũ trê con vây lấy bác ríu rít gọi bố rồi tung tăng bơi đi, bỏ lại mình bác đứng nhìn theo với vẻ tự hào xen lẫn bịn rịn.
Các con bác đã trưởng thành bước vào đời. Lũ cá trích, cá hồng, cá đối, cá lòng tong... chợt hiểu. Thì ra lâu nay bác phải nhịn ăn để nuôi nấng và bảo vệ lũ con trong miệng, từ khi chúng còn là những cái trứng bé xíu. Giờ miệng đã hết sưng, bác lại vui vẻ đi kiếm ăn cùng bè bạn. Cô ả thờn bơn nơm nớp sợ bác hỏi tội. Nhưng sợ bóng sợ gió thế thôi, chứ bác trê vốn tốt bụng và rộng lượng, chả thèm chấp vặt.
Nhận xét
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét.