30-4



Ảnh st internet

Tôi là một người lái taxi, một nghề rất bình thường trước năm 1975.
Một buổi sáng trời mát dịu,  đang đậu xe đợi khách trên đường Nguyễn Du, chợt có một cô gái  khoảng 25 tuổi, tóc ngắn, mặc áo thun  vàng, quần jean đến hỏi:
-Anh có đi Vũng Tàu không ?
-Có, nhưng hơi mắc đó!
-Là bao nhiêu?
-60 đồng cả đi lẫn về.
-Được, nhưng em có một thỏa thuận thế này. Anh chở em ra Vũng Tàu ,  giao hàng xong thì đưa em về lại Sài Gòn lúc đó em sẽ trả cho anh 70 đồng, bao luôn cơm trưa được chưa ?
Một chút do dự trước cô gái nhưng tôi gật đầu luôn và nói:
-Nếu vậy thì cô ứng trước cho tôi 40 đồng đổ xăng !
Cô gái chợt nở một nụ cười và nắm lấy tay tôi sờ xuống vòng eo , dưới làn vải, tay tôi chạm vào những khối nhỏ hình chữ nhật quấn quanh vòng bụng tựa như một băng đạn.
- Tiền vàng của em ở đây này, anh yên tâm đi khi về em sẽ trả đủ cho anh.
Thế là chúng tôi lên đường, đối với một người lái xe lâu năm như tôi, thì cuốc xe này có giá tốt, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Dọc đường tôi chỉ hỏi cô gái địa chỉ nơi đến còn cô ta cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn ngắm phong cảnh bên đường.Mãi đến hơn 12 giờ trưa chúng tôi mới đến Vũng tàu.
Khi tôi đưa cô gái đến Bến Đá, xuống xe cô gái dặn tôi :
- Anh vào quán này uống cà phê, khoảng một tiếng nữa giao hàng xong là về.
Nói xong cô gái thoăn thoắt đi vào một hẽm nhỏ phía trong xóm nhà lá. Còn tôi vừa uống cà phê mà lòng lo âu thấp thỏm, mắt cứ nhìn vào cái vào cái ngỏ sâu hun hút ấy.
Hơn một tiếng sau, cô gái ấy trở ra.
-Công việc của em chưa xong nhưng sợ anh chờ lâu nên em trở ra mời anh đi ăn cơm. Anh muốn ăn gì ?
- Ăn gì cho no là được rồi.
-Í, đã xuống Vũng Tàu thì phải ăn cho đáng chứ, anh cứ chở em đi.
Tôi lái xe về phía chợ cũ, nơi có nhiều quán ăn bình dân giá rẻ. Vào quán cô gái liên tục gọi các món ăn : cá bốp nấu chua, tôm thẻ rim, ghẹ chiên bơ và ăn uống một cách ngon lành tự tin.
Còn tôi vừa ăn vừa nghĩ trong ví còn chưa tới 30 đồng thì không biết phải xoay xở sao đây.
Sau khi đưa cô gái trở lại Bến Đá, tôi kêu thêm một ly cà phê  và tiếp tục ngồi chờ đợi.Thời gian trôi qua, hết hoàng hôn rồi bóng đêm trùm xuống mà bóng dáng cô gái vẫn không thấy đâu. Thôi rồi, thế là đắng cay.
Tôi lục tìm trong đầu những địa chỉ người quen, nhưng không nhớ,  đành phải liều thôi.
Chạy xe ra cây xăng ở ngã tư giếng nước.
-Đổ xăng đầy bình
-40 lít là 25 đồng
Đợi cho xe đổ đầy xăng, tôi làm liều nói luôn :
-Em ơi, hôm nay cho anh thế lại căn cước nghe,mai ghé lại trả tiền ?
-Không được đâu anh ơi, em chỉ là người làm công không quyết định được!
Đang phân vân chợt ông chủ bước ra , sau khi nhìn tôi một lúc:
-Muốn thiếu thì phải thế luôn bằng lái xe.
Hú vía, thế là thoát nạn. Tôi chạy liền một mạch về  Sài Gòn. Và chuyện đó tôi cũng dần quên đi coi như là một thói lọc lừa của người đời.
Sau 30-4 khoảng vài tháng, khi mà những biến động ,xáo trộn của xã hội đã dần dần đi vào ổn định. Tôi lại trở về với nghề lái taxi.Một hôm trong lúc chờ khách, đang đọc tờ báo Sài gòn giải phóng, chợt một giọng nói rất quen làm tôi giật bắn cả người:
-Anh Hai còn nhớ em không ?
Tôi nhìn lên, trước mắt tôi là cô gái đó nhưng bây giờ đang khoác bộ đồ giải phóng, vai có nhiều sao, bên cạnh là hai thanh niên, tay băng vải đỏ, tay lăm lăm súng AR-15 còn khuôn mặt thì lạnh tanh.
Tôi độp luôn:
- Mặt cô thì có băm ra trăm nhát tôi cũng nhìn ra !
-Anh nói gì mà độc địa quá, em đến để xin lỗi  anh vì chuyện năm ngoái đó. Bây giờ thì mời anh đi theo em về trụ sở của Ủy ban quân quản, ở phòng thông tin quận.
Tôi chợt lo, không lẽ làm ơn mắc oán :
-Thôi cô ơi, tôi còn bận chở khách, gặp nhau có tiếng nói như vậy là được rồi!
Hình như hiểu được tâm trạng của tôi , cô gái mĩm cười và mời tôi lên chiếc xe jeep đậu gần đó.
-Anh đừng lo, em muốn gặp riêng anh để nói chuyện thôi, xe anh sẽ có người giữ .
Tại trụ sở ủy ban quân quản không khí làm việc rất căng thẳng, lớp thì  vào trình diện học tập, lớp thỉ khiếu nại dân sự, tiếng quát tháo liên tục : Đề nghị chấp hành khẩn trương, đề nghị quán triệt đường lối...Cô gái đưa tôi vào một căn phòng nhỏ phía sau trụ sở.Trên bàn có một cặp vải đựng tài liệu , một chiếc giường nhỏ với mùng mền xếp ngay ngắn, trên vách treo một chiếc nón tai bèo.Sau khi mở bình thủy pha một ấm trà, cô gái rót ra chén mời tôi uống:
- Sở dĩ em muốn mời anh đến đây là để mong anh hiểu cho hoàn cảnh của em lúc đó,  em phải chuyển giao gấp một số tài liệu mật về Vũng Tàu, sau khi ăn cơm trưa  xong, thì em được lệnh là phải vào cứ ngay vì cơ sở của em tại Sài Gòn đã bị lộ.,  ra đi mà lòng em cứ ray rứt mãi, không biết anh có về được Sài gòn không?
-Thôi quên chuyện đó đi, tôi gian nan lắm mới đưa được chiếc xe về Sài Gòn, nhưng cái gì đã qua thì cho qua luôn!
- Anh uống nước rồi đợi em một chút.
Một lát sau, cô gái trở lại với một xấp tiền trên tay.
- Bây giờ em xin trả số tiền còn nợ anh.
Tôi nhận lấy số tiền mà không cần đếm  vì mong ra khỏi chổ này càng sớm càng tốt.
- Em cảm ơn anh nhiều lắm.Nếu không có anh giúp, thì số phận của em không chắc dược như hôm nay, với lại gặp anh đây là lần cuối, em sắp đi xa.
-Bộ cô đi là chết luôn hay sao?
-Không dấu gì anh, em được cấp trên cho đi học tại Liên xô.
- Cô học cái gì ?
Ngập ngừng một chút rồi cô gái trả lời:
-Em đi học ngành tình báo.
Lúc đó trong đầu óc của tôi chợt hiện về gương mặt  quen quen khi thì đẩy xe sinh tố, khi thì bán đồ lưu niệm dọc trên các tuyến đường Nguyễn Du, Hồng thập tự của những ngày trước năm 75. Sau này tôi được biết thêm về cô gái đó : thượng tá Đỗ thị Kim Hằng, hoạt động nội thành.
Những năm về sau, cứ mỗi lần đến ngày 30-4 là tôi chợt nhớ lại câu chuyện cũ,mặc dù không lần nào gặp lại cô gái ấy nữa.





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện Cây khế ( Ăn khế trả vàng )

Truyện : Thỏ con không vâng lời. Thơ : Soi gương.

Tranh mầm non : Sự tích cây vú sữa - Truyện : Một bó hoa tươi thắm.